Chiến tranh đang lùi xa nhưng phần nhiều kí ức hào hùng về một thời chiến đấu oanh liệt “đánh địch mà đi, mở đường mà tiến” của mọi cá nhân lính trên tuyến đường Trường đánh huyền thoại vẫn còn vẹn nguyên. Nhìn trong suốt cuộc phòng chiến chống đế quốc mỹ cứu nước, con phố mang tên mặt đường Trường sơn - mặt đường mòn tp hcm gắn với biết bao chiến công hiển hách. Từng cung đường, từng ngọn núi, trạm giao liên, lối vượt ngầm, nhỏ khe…là một trong những phần kí ức sâu damtrong từng hơi thở, bé tim của những người lính Trường sơn năm xưa.
Bạn đang xem: Xẻ dọc trường sơn đi cứu nước của ai
Đền tưởng vọng liệt sỹ Trường sơn - Bến Tắt chỗ thờ vọng rộng 10.000 liệt sỹ trường Sơn không tìm thấy hài cốt.
Từ tháng 8/1968 trở đi là quy trình quân Mỹ điên loạn ném bom xuống cung mặt đường Trường đánh Tây. Tại những trọng điểm, Mỹ thả những bom nổ chậm, bom từ trường, bom vạc quang... Trong những số ấy có các loại bom từ trường cực kỳ nguy hiểm, công ty yếu tiêu diệt phương tiện thể ô tô vận tải hàng hóa, vũ khí của quân giải phóng. Loại bom này sau khoản thời gian từ máy bay được thả xuống là cứ nằm chờ đó, chờ biểu lộ có kim loại như xe pháo vận tải, vũ trang quân dụng... Của ta là cảm ứng phát nổ nhằm hủy diệt.Để xe cộ qua được vùng trọng điểm, bộ đội Công binh bắt buộc phá từng ngày hàng ngàn quả bom. Vào lực lượng bộ đội Công binh ngày đó có Đại tá Lê Kim Thơ - từng công tác ở cục Tham mưu Công binh, bộ Tư lệnh Đoàn 559. Trong căn nhà nhỏ dại nằm trên đường Thái Phiên (thành phố Đông Hà, thức giấc Quảng Trị) của Đại tá Lê Kim Thơ, câu chuyện mở mặt đường Trường đánh cứ dài ra mãi. Năm 1968, ông Thơ (Trung đoàn Công binh 251) đã tham gia xây dựng sân bay Yên Bái thì nhận ra lệnh tiến quân theo Đường mòn hồ Chí Minh, quá qua phía Tây Quảng Trị nhằm sang đất bạn Lào.Thời điểm này, Quân Mỹ tìm đủ mọi phương pháp để xóa hẳn tuyến phố mòn này bằng cách sử dụng những loại thiết bị bay, bom mìn với trang vật dụng chiến tranh hiện đại nhất auto thu phạt tiếng động, thứ bay trinh thám liên tục bay lượn tra cứu kiếm phương châm báo mang lại máy bay B52 tới ném bom. Quân nhân công binh vừa hành động vừa có trách nhiệm mở đường, làm cầu, bảo đảm giao thông trong khi phương tiện lúc đó trọn vẹn thô sơ, chỉ toàn cuốc, xẻng. Ngay cả rà phá bom mìn, cởi kíp nổ cũng chỉ thủ công bằng tay không là chủ yếu nên tổn thất nhiều, Đại tá Lê Kim Thơ ghi nhớ lại.Mỗi lần phân phát hiện gồm bom tự trường, ông cùng anh em Công binh cởi quần áo ra ở trần để bom ko bắt được tín hiệu gồm sắt trên tín đồ từ nút áo, thắt lưng. Cơ chế phá bom là một trong những sợi dây dài hơn nữa 30m, buộc miếng sắt nhỏ tuổi vào nhằm kích nổ. Ông và đồng đội đề nghị nấp vào cội cây to, dùng tay điều chỉnh dây để kéo miếng sắt tiến ngay sát quả bom, bắt được tín hiệu sắt kẽm kim loại bom phát nổ. Một phương thức khác để phá bom là chập điện gây nổ bom tự trường. Lúc phát hiện bom trường đoản cú trường, ông thuộc đồng đội yêu cầu làm form dây thép giải pháp quả bom khoảng tầm 3m rồi kéo dây ra xa từ 30-50m tùy thuộc vào địa hình ẩn nấp, sau đó, dùng các viên pin nhằm kích nổ.Nguy hiểm với gian khó khăn nhất là gặp trường hợp gần như quả bom từ bỏ trường nằm sâu trong lòng đất. Chiến sỹ Công binh chũm phiên nhau cần sử dụng xẻng đào, mọi người đào 15 phút rồi lên, đợi một lúc xem bom bao gồm tự tiếng nổ lớn hay không. Nếu chưa nổ thì đồng chí khác vào vị trí tất cả bom tiếp tục đào tìm địa điểm đặt bộc phá giật nổ. Có người không may, khi vừa bước vào vị trí hố bom mau lẹ bom phân phát nổ. Về mùa mưa, dông lốc, bom từ trường hay nổ bất thần gây yêu đương vong lớn."Phá bom là trọng trách rất nguy hiểm, đòi hỏi lòng dũng cảm, không lo hy sinh. Đối diện cùng với bom mìn người nào cũng sợ thế nhưng khi đặt ý thức cho ngày giải tỏa miền Nam, thống nhất đất nước công ty chúng tôi lại quên hết sợ hãi hãi, bằng mọi cách để thông đường, thông tuyến", ông Thơ phân tách sẻ.Đại tá Lê Kim Thơ kể, nhiều khi giữa đường không còn bom nhưng mà khi xe phát triển vẫn bị hủy hoại vì hầu hết quả bom 2 bên đường bắt dấu hiệu gây nổ. Để bảo đảm bình an cho xe pháo hàng, lính công binh phải ngồi trên đầu của xe đi đầu, dẫn đường cho xe cộ qua vùng trọng điểm. Sau khi dẫn đường một vài chuyến, ông quyết định không ngồi bên trên đầu xe hơi mà đi ngay lập tức trước đầu xe. Có tác dụng vậy cực kỳ nguy hiểm, song đổi lại lái xe với cả đoàn ô tô vận tải được an toàn hơn. Do đó, hết xe này cho xe khác được dẫn đường vượt qua những trọng điểm an toàn.Trong các lần làm nhiệm vụ dẫn mặt đường ấy, ít nhiều lần ông bị thương vị sức xay của mưa bom, bão đạn. Nắm nhưng, thừa qua rất nhiều hy sinh, gian khổ, ông luôn đồng hành cùng đồng đội liên tiếp ngày đêm bám trụ trên đường bảo đảm cho tuyến phố Trường đánh thông suốt. Đến bây giờ, yêu mến binh Nguyễn Huy Lệ vẫn ghi nhớ như in quãng thời hạn làm kỹ thuật xe đồ vật của Đoàn 559 với trên 10 năm tham gia đánh nhau trên tuyến phố Trường tô huyền thoại.Thương binh Nguyễn Huy Lệ đến biết, máy cất cánh địch ném bom khốc liệt nhất vào đầu trong thời gian 1970. Quân địch đánh phá các đoàn xe vận tải, giảm đường đưa ra viện từ bắc nam của ta. Để bảo vệ an toàn, xe chuyên chở vũ khí thường xuyên chỉ chạy ban đêm, lúc chạy chỉ bật đèn sáng gầm, tối nào có trăng thì tắt hết đèn. Thời điểm đó, xe và hàng hóa rất quan lại trọng.“Chúng tôi, những người lính kỹ thuật luôn luôn sẵn sàng túc trực trên tuyến phố Trường Sơn để kịp thời sửa chữa những cái xe bị hỏng hóc trong quy trình vận gửi lương thực, trang bị vào đưa ra viện chiến trường miền Nam. Trong một lần đã nằm dưới gầm xe để triển khai nhiệm vụ, địch bất ngờ thả bom B52 cày nát phần đường 128B, ở trong địa phận tỉnh Khăm Muộn (Lào). Tôi là người duy độc nhất còn sinh tồn trong trận chiến ngày hôm ấy, còn không ít đồng đội của tớ đã mãi sau nằm lại trên con phố Trường sơn huyền thoại”, ông Lê đôi mắt đỏ hoe nhớ về thời hoa lửa.Năm nào cũng vậy, cứ đến tháng 5, các thành viên trong Ban Liên lạc truyền thống lịch sử Trường sơn - Đường sài gòn tỉnh Quảng Trị lại gặp mặt gỡ, trò chuyện, ôn kỷ niệm về 1 thời oanh liệt cùng mưa bom bão đạn. Những người lính Trường sơn đã đối mặt trước lằn ranh sống chết khi máy bay địch liên tiếp quần thảo, tiến công bom bất cứ ngày đêm. Nhìn trong suốt 16 năm, từ 1959 đến 1975, hàng trăm vạn cỗ đội, giới trẻ xung phong, dân công hỏa tuyến... Từ các miền Tổ quốc đã đóng hiến đâng lực, trí tuệ, tiết xương để làm nên tuyến phố Trường sơn huyền thoại.Trong quá trình chiến đấu, mở con đường và ship hàng chiến đấu, hơn 20.000 lính và tuổi teen xung phong, công nhân giao thông vận tải đã hy sinh, hơn 30.000 tín đồ bị thương trên phố mòn hồ Chí Minh tuy vậy với quyết chổ chính giữa “máu hoàn toàn có thể đổ nhưng đường không thể tắc”, “địch cứ tiến công ta cứ đi”, bộ đội Trường Sơn đã hình thành vị trí, tầm dáng lớn lao, đánh thắm thêm truyền thống anh hùng của tín đồ lính “bộ đội chũm Hồ”. Qua đó góp phần đặc biệt vào sự nghiệp kháng chiến chống mỹ cứu nước, tiến tới ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất khu đất nước, mùa xuân năm 1975.Ông Lê Văn Hói, trưởng phòng ban Liên lạc truyền thống Trường tô - Đường sài gòn tỉnh Quảng Trị phấn khởi phân chia sẻ, những chiến sỹ Trường đánh năm xưa cho dù tuổi cao, sức yếu dẫu vậy vẫn nhiệt huyết tham gia các trào lưu thi đua của địa phương, góp thêm phần xây dựng, đảm bảo Đảng, bao gồm quyền, hệ thống chính trị vững vàng mạnh. Lúc là tín đồ lính ngôi trường Sơn, bọn họ là hồ hết anh hùng, về bên đời thường họ là những nhành hoa đẹp ngát mừi hương cho đời./.Theo TTXVN
Bác Hồ dành tình cảm quan trọng đặc biệt cho bộ đội Trường Sơn
Tôi bao gồm 47 năm quân ngũ, rộng 10 năm sống và chiến đấu trên phố Trường Sơn, 17 năm công tác tại binh đoàn 12 (đơn vị kế tục truyền thống lâu đời Bộ team Trường Sơn), từng phụ trách Trưởng phòng tổ chức triển khai Cục chính trị Đoàn 559, chủ yếu ủy Binh trạm Đoàn 559, thiết yếu ủy Sư đoàn 471, 472 Đoàn 559, rồi Phó nhà nhiệm bao gồm trị Đoàn 559, Phó chủ nhiệm thiết yếu trị bộ đội Trường Sơn, túng bấn thư Đảng ủy-Phó tư lệnh về thiết yếu trị lữ đoàn 12. Trong số những năm chiến tranh vô cùng gian khổ ở ngôi trường Sơn, chúng tôi luôn từ hào vì đơn vị chức năng được sở hữu tên quản trị Hồ Chí Minh yêu thương (Bộ team Đường hồ nước Chí Minh). Công ty chúng tôi có điểm tựa vững quà về tinh thần, sẽ là Đảng ta và chưng Hồ vĩ đại. Sinh thời, chưng đặc biệt suy xét Bộ nhóm Trường Sơn.
Năm 1965, bạn bè Phan Trọng Tuệ, nguyên cỗ trưởng, bè bạn Nguyễn Tường Lân, nguyên máy trưởng Bộ giao thông vận tải vận tải trước khi vào trường Sơn dấn chức bốn lệnh kiêm thiết yếu ủy Đoàn 559 với Phó tư lệnh Đoàn 559 đã đến chạm chán Bác cùng nghe bác căn dặn các điều quý giá. Chưng Hồ biết sinh hoạt Trường đánh có hàng ngàn thanh niên xung phong (TNXP) mà lại non nửa là bé gái, đời sống hết sức khó khăn, thiếu thốn đủ đường nên bạn đã dặn dò các đồng chí lãnh đạo: Tiêu chuẩn chỉnh các cháu TNXP cần lo không thiếu thốn như Quân đội. Phải quan tâm và nâng cao sinh hoạt văn hóa, giải trí cho các cháu. Bác còn nói: các cháu ở nhà có cha mẹ, anh chị em chăm sóc, lên công trường, các chú cán bộ đề xuất thay cha mẹ, anh chị em họ mà quan tâm cho chu đáo. đề xuất lo tỉ mỉ cho những cháu từ mẫu kim, sợi chỉ, chiếc kéo giảm tóc, chiếc lược túng chải đầu...
Khi thừa nhận được hồ hết món quà mang đậm tình thương mênh mông của Bác, những chiến sĩ TNXP siêu cảm động, càng ra mức độ vượt những khó khăn, nguy hiểm, can đảm chiến đấu, hoàn thành xuất sắc trọng trách trên tuyến đường Trường sơn gian lao nhưng mà anh dũng.
Sau khi chấm dứt xuất sắc trách nhiệm chi viện cho các hướng mặt trận mở cuộc Tổng tấn công và nổi lên Tết Mậu Thân 1968, Đoàn 559 đang vinh dự nhận được lẵng hoa của chưng Hồ.
Bộ team Trường Sơn tuân theo lời Bác
Thực hiện nay lời căn dặn của bác Hồ, cỗ đội, TNXP, công nhân hỏa đường trên tuyến chi viện với tên người đã liên tục “Xẻ dọc Trường đánh đi cứu nước/ mà lại lòng phơi cun cút dậy tương lai”. Nhà thơ Tố Hữu đang viết trong bài xích thơ “Nước non nghìn dặm”: “Trường Sơn, té dọc, rọc ngang/ Xẻng tay nhưng viết bắt buộc trang sử hồng/ ngôi trường Sơn, vượt núi, băng sông/ xe cộ đi trăm ngả, chiến công tứ mùa/ trường Sơn, đông nắng, tây mưa/ Ai không đến đó, như chưa rõ mình”.
Đã có nhiều câu chuyện xúc động, bài thơ hay, bài hát lay hễ lòng tín đồ về tình cảm của bộ đội Trường sơn với bác Hồ kính yêu.
Xem thêm: 30+ Mẫu Sơn Tường Màu Xanh Dương Nhạt Đẹp Nhất Hiện Nay? Sơn Tường Màu Xanh Dương Giá Tốt T04/2024
Tháng 9-1969, nghe tin bác bỏ đi xa, cả chiến trường Trường Sơn bổi hổi xúc động. Thiết yếu từ sự xúc đụng dâng lên tới đỉnh điểm của sự tiếc mến vô hạn so với Người, phải Phạm Thông-người chiến sỹ của quân nhân Trường Sơn, fan con của quê hương Quảng nam trên tuyến đường đầu tấn công Mỹ, sẽ thốt lên khi nghe tin Người lấn sân vào cõi vĩnh hằng: “Giữa Trường đánh nghe tin chưng mất/ giang san này quặn thắt nỗi đau” (trích trong bài bác thơ “Nghe tin bác mất”). Phạm Thông cũng giống như tất cả những người chiến đấu, công tác trên tuyến đưa ra viện kế hoạch mang tên quản trị Hồ Chí Minh phần nhiều nức nở, tiếc nuối thương Người: “Tháng chín miền trung bộ mưa giăng lối/ Đường tiến quân ra trận lệ nhòa”. Cùng trong tinh thần yêu kính trọng, nuối tiếc thương vô hạn đối với Bác Hồ đã có được người đồng chí Trường đánh nhắn gửi: “Dưới hầm sâu, giữa lòng địch hậu/ vị trí lao tù, trước cơ hội hiểm nguy/ Chúng nhỏ khẽ hotline thầm thương hiệu Bác/ Thắp niềm tin soi sáng lối đi”.
Bộ đội, TNXP trên phố Trường sơn ngày ấy không tồn tại lễ vật gì để tổ chức triển khai tang lễ mang đến Bác. Họ chỉ bao gồm cái tâm, tình thương hướng tới Bác cùng với tấm lòng tôn kính: “...Tìm đâu ra dẫu một nén hương”, cho biết cái khốc liệt cuộc chiến, sự mất mát quá to bởi chiến tranh. Với hình hình ảnh cảm động này được nhà thơ Phạm Thông ghi lại: “Giữa đại nghìn nghe chim nức nở/ Hoa chuối rừng đỏ nỗi tiếc nuối thương”. Khổ thơ kết của bài xích thơ “Nghe tin bác bỏ mất” là lời xác định của tác giả, cũng là lời hứa hẹn quyết tâm của cục đội Trường tô trước anh linh của Bác: “Bác hồ nước ơi! Xin bác bỏ yên lòng/ hài lòng Người luôn mãi sáng sủa trong/ nhằm mục đích phía quân thù chúng bé tiến bước”.
Trong kháng chiến chống Mỹ, cứu giúp nước, mặt đường Trường sơn là tuyến đường huyết mạch nối liền hậu phương với tiền tuyến. Ảnh tư liệuNhà thơ Nguyễn Trung Thu viết bài xích thơ “Đêm ngôi trường Sơn nhớ Bác” trong một đêm cực kỳ khuya năm 1972 trê tuyến phố Trường Sơn. Khi chưng Hồ đã từ trần 3 năm, cả dân tộc vn đang phi vào cuộc binh lửa chống Mỹ, cứu nước vô cùng gay cấn và khốc liệt. Phía bên trong căn hầm, nhìn ra không gian vằng vặc ánh trăng phát sáng khắp núi rừng tĩnh lặng, hình ảnh Bác Hồ, người phụ thân già chiều chuộng của LLVT nhân dân vn và bài bác thơ "Cảnh khuya" được tín đồ viết trong cuộc binh cách chống thực dân Pháp thiên nhiên hiện về, xao động trọng tâm tư, Nguyễn Trung Thu đem lòng bàn tay mình cùng ghi trên ấy hồ hết dòng thơ trước tiên trào dưng tha thiết, nhằm rồi sáng sau thì thi phẩm dứt một cách nhẹ nhàng tưởng chừng phúc lộc trời cho. Nhạc sĩ Trần chung đọc bài bác thơ bên trên Báo Nhân Dân, tức thì lập tức phần đông nốt nhạc thứ nhất ra đời, hoan hỉ và đậm màu tráng ca.
Bài thơ mở đầu thật khơi gợi qua không gian Trường tô vằng vặc ánh trăng vàng. Từ bỏ ánh trăng sáng thân núi rừng đã khiến cho nhà thơ hoài niệm thương nhớ Bác. “Đêm ngôi trường Sơn/ Chúng cháu nhìn trăng, chú ý cây/ Cảnh về muộn như vẽ.../ nghẹn ngào chúng con cháu nghĩ/ bác bỏ như đang đi đến nơi này...”. Bài thơ, bài hát “Đêm ngôi trường Sơn nhớ Bác” đang nói hộ chổ chính giữa trạng của cán bộ, chiến sỹ Bộ nhóm Trường tô chiến đấu, lao động, công tác làm việc trên tuyến đường này: “Súng trĩu nặng vượt dốc cao nghìn thước/ Đường Trường tô chúng cháu dồn chân bước/ con đường Bác bắt đầu đi qua”.
Giữa núi rừng ngôi trường Sơn, nhìn hồ hết đoàn quân nối liền ra phương diện trận, nhạc sĩ Vũ Trọng hối cảm xúc, tổng quát một bạn dạng hành khúc ngắn gọn. Ông để tựa đề là “Chiến sĩ ngôi trường Sơn” và hát test cho đồng đội trong đoàn nghe, được mọi người tán thưởng. Đó là vào cuối tháng 4-1966. Bài xích hát sau được đổi tên là “Bước chân trên dải ngôi trường Sơn”, một hành khúc trầm hùng, nội dung tinh tế, sâu sắc, đậm chất trữ tình: “Ta thừa trên triền núi cao ngôi trường Sơn/ Đá mòn cơ mà đôi gót không mòn.../...Ta đi theo ánh lửa từ bỏ trái tim mình...”.
Thực hiện lời hứa trước anh linh của bác bỏ Hồ kính yêu, lính Trường tô đã chấm dứt xuất sắc trách nhiệm chi viện mức độ người, mức độ của cho những chiến trường. Tính bình thường trong toàn cục cuộc binh đao chống Mỹ, cứu vớt nước, Đoàn 559-Bộ đội Trường Sơn đang vận chuyển bỏ ra viện đến các mặt trận hơn 1,5 triệu tấn sản phẩm & hàng hóa và 5,5 triệu tấn xăng dầu; bảo đảm an toàn cho rộng 1,1 triệu lượt cán bộ, chiến sĩ vào chiến trường miền phái mạnh và các hướng mặt trận, chuyển hơn 650.000 lượt cán bộ, đồng chí từ các chiến trường ra hậu phương miền Bắc. Những lực lượng bên trên tuyến vận tải đường bộ chiến lược Trường đánh đã chiến đấu hơn 2.500 trận, diệt 18.740 tên địch, bắt 1.200 tên, gọi hàng rộng 10.000 tên, phun rơi 2.455 máy cất cánh địch, phá hủy hàng vạn tấn vũ khí với phương tiện cuộc chiến tranh khác của địch.
Có thể nói, Đường trường Sơn-Đường hồ chí minh là đỉnh cao của thẩm mỹ và nghệ thuật quân sự, thẩm mỹ vận tải chiến lược trong cuộc chiến tranh của Quân đội ta, mặt khác là hình tượng sáng ngời tình đoàn kết của 3 nước Việt Nam-Lào-Campuchia với sự ủng hộ, trợ giúp to to của bằng hữu quốc tế.
Để lập phải những chiến công oanh liệt và lịch sử một thời Trường Sơn, sát 2 vạn cán bộ, chiến sĩ, TNXP đã dũng cảm hy sinh, hơn 3 vạn fan bị thương, hàng nghìn người bị ảnh hưởng nặng nề bởi vì chất độc da cam...
Với những thành công vẻ vang với sự anh dũng, hy sinh trong cuộc binh đao chống Mỹ, cứu giúp nước, bộ đội Trường Sơn đã làm được Đảng, bên nước trao khuyến mãi ngay các danh hiệu, phần thưởng cao quý: hero LLVT nhân dân, Huân chương Sao Vàng, Huân chương hồ nước Chí Minh. 85 bè đảng và 52 cá nhân thuộc bộ đội Trường đánh được tuyên dương và truy tặng kèm danh hiệu nhân vật LLVT nhân dân; 202 lượt bạn bè được tặng kèm thưởng Huân chương Quân công, 4.814 Huân chương Chiến công và 11.000 huân, huy chương các loại...
Thiếu tướng mạo VÕ SỞ, quản trị Hội truyền thống cuội nguồn Trường sơn - Đường hồ chí minh Việt Nam